Có những bộ phim không cần cao trào, không cần cú twist, chỉ cần lặng lẽ kể một câu chuyện đời thường cũng đủ khiến tim người xem run lên. Thanh Xuân Của Tôi (My Youth) – bộ phim Hàn Quốc năm 2025 của đạo diễn Lee Sang-Yeob, chính là một tác phẩm như thế.
Với sự tham gia của Song Joong Ki, Chun Woo Hee, Seo Ji Hoon, và Lee Joo Myung, bộ phim là bức tranh dịu dàng về thanh xuân, nơi những vết thương cũ được sưởi ấm bằng ký ức, bằng sự thứ tha, và bằng tình yêu chưa từng nguôi.
Mở đầu
Mười năm sau ngày tốt nghiệp, Woo Hae (Song Joong Ki) và Je Yeon (Chun Woo Hee) tình cờ gặp lại.
Giữa họ không còn là những rung động vụng dại của tuổi trẻ, mà là những ánh nhìn trầm lắng, chứa đựng bao điều chưa nói.
Review Thanh Xuân Của Tôi không đi theo lối mòn của phim thanh xuân học đường, mà là hành trình nhìn lại tuổi trẻ đã qua – nơi tình yêu, tổn thương và tha thứ đan xen như những mảng màu không thể tách rời.
Khi ký ức trở lại, liệu ta có đủ dũng cảm để yêu thêm một lần nữa?
Tóm tắt không spoil
Nội dung phim Thanh Xuân Của Tôi mở ra bằng một cuộc hội ngộ sau 10 năm xa cách.
Woo Hae – chàng trai từng mang trong mình nhiều khát vọng nhưng lại bị quá khứ đè nặng, nay trở thành một người đàn ông lặng lẽ, khép kín.
Je Yeon – cô gái từng mạnh mẽ đến mức tưởng không bao giờ gục ngã, giờ lại phải đối diện với những tổn thương mà chính tuổi trẻ đã để lại.
Cả hai cùng trở lại ngôi trường cũ, cùng đối diện với kỷ niệm, với người đã từng yêu, và với chính mình của năm xưa.
Không có phép màu, không có những lời hứa phi thực tế – chỉ có hai con người học cách tha thứ, để ký ức không còn là gánh nặng mà trở thành điều để mỉm cười.
Lý do nên xem
-
Câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng chạm sâu vào cảm xúc người trưởng thành.
-
Diễn xuất tinh tế, nhiều tầng ý nghĩa của Song Joong Ki và Chun Woo Hee.
-
Quay phim đẹp, ánh sáng tự nhiên tạo cảm giác hoài niệm.
-
Nhạc phim ấm áp, dẫn dắt cảm xúc nhẹ như một hơi thở.
-
Phù hợp với khán giả yêu thích phim chữa lành, tình cảm lãng mạn, hồi tưởng tuổi trẻ.
Diễn xuất — 9/10
Song Joong Ki không còn là hình tượng “soái ca” trong các vai diễn trước. Ở Thanh Xuân Của Tôi, anh hóa thân thành một người đàn ông trầm lặng, mang trong mình nỗi cô đơn mơ hồ.
Chỉ bằng ánh mắt, anh đã khiến người xem cảm nhận được những điều nhân vật không nói ra.
Chun Woo Hee thì vẫn giữ được nét diễn mộc mạc và tinh tế, tạo nên hình ảnh một Je Yeon vừa mạnh mẽ, vừa yếu đuối – một người phụ nữ dám đối diện với ký ức, nhưng không còn tin vào phép màu.
Sự kết hợp giữa hai người là điểm sáng của bộ phim, vừa chân thực, vừa đầy cảm xúc.
Hình ảnh & kỹ xảo — 8.5/10

Bộ phim được quay bằng tông màu ấm, ánh sáng nhẹ, không cầu kỳ nhưng đầy dụng ý.
Mỗi khung hình như một bức ảnh cũ được phủ lớp bụi thời gian, gợi lại những ký ức tưởng chừng đã ngủ yên.
Từ bầu trời chiều nhuộm nắng, góc phố mưa rơi cho đến khung cảnh biển xanh – tất cả đều được xử lý tinh tế, mang đến cảm giác gần gũi nhưng cũng đầy chất thơ.
Đây là kiểu “đẹp giản dị” – không phô trương nhưng đủ để khiến khán giả muốn dừng lại trong từng khung hình.
Âm thanh & nhạc phim — 9/10
Nhạc nền được sáng tác bởi Lee Sang-Yeob hợp tác cùng nhạc sĩ Kim Tae Sung, mang âm hưởng indie và acoustic.
Giai điệu chính “Remember My Youth” do Jung Seung Hwan thể hiện, như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng: “Thanh xuân không mất đi, chỉ là nó chọn cách khác để tồn tại.”
Tiếng guitar mộc, tiếng piano vang lên trong những cảnh hồi tưởng làm cảm xúc người xem tan chảy.
Nhịp độ & kịch bản — 8.5/10
Thanh Xuân Của Tôi không dành cho những ai tìm kiếm cao trào hay drama kịch tính.
Phim đi chậm, rất chậm – nhưng lại chạm đúng những nốt cảm xúc người trưởng thành.
Kịch bản khéo léo đan xen giữa quá khứ và hiện tại, giúp khán giả cảm nhận được sự trưởng thành của từng nhân vật.
Một vài đoạn thoại có thể hơi dài, nhưng lại chứa đựng nhiều chiêm nghiệm sâu sắc về tình yêu, nỗi đau và thời gian.
Thông điệp & bài học
Phim không cố gắng dạy người ta cách sống, chỉ đơn giản là nhắc rằng: ai rồi cũng từng tổn thương, và ai rồi cũng sẽ học cách bước tiếp.
Ba điều đáng nhớ nhất sau khi xem phim:
-
Không có vết thương nào mãi không lành – chỉ là ta chưa chịu chạm vào nó.
-
Thanh xuân không đo bằng năm tháng, mà bằng những người khiến ta thay đổi.
-
Đôi khi, tha thứ không phải cho người khác, mà là cho chính mình.
Ai nên xem / Ai có thể không hợp
-
Nên xem nếu: bạn yêu phim Hàn nhẹ nhàng, muốn tìm một câu chuyện chữa lành, sâu sắc và tinh tế.
-
Nên xem nếu: bạn đang ở độ tuổi trưởng thành và từng có một mối tình chưa kịp nói lời tạm biệt.
-
Không hợp nếu: bạn thích tiết tấu nhanh, nhiều kịch tính hay yếu tố bất ngờ.
Đánh giá nhanh
| Hạng mục | Điểm (10) |
|---|---|
| Diễn xuất | 9 |
| Hình ảnh & kỹ xảo | 8.5 |
| Âm thanh & nhạc | 9 |
| Nhịp độ & kịch bản | 8.5 |
| Điểm tổng thể | 8.8/10 |
Kết luận
Thanh Xuân Của Tôi là một thước phim ấm áp, nơi quá khứ không còn là vết thương, mà trở thành kỷ niệm giúp con người trưởng thành.
Không cần những câu chuyện lớn lao, phim chạm đến người xem bằng sự chân thật và dịu dàng hiếm có.
Nếu bạn muốn tìm lại chính mình của tuổi trẻ – người từng tin, từng tổn thương, và từng mỉm cười vì một ký ức – thì đây chính là bộ phim bạn nên xem.